HẬN những kẻ đã lấy đi cuộc sống tự do của cậu.
HẬN ông trời sao không cho cậu những gì tốt đẹp.
HẬN chính bản thân mình , bất lực.
HẬN.............................
Và rồi cậu ôm cái HẬn đó vào giấc ngủ nhanh chóng.
Trời đã sáng ,nắng đã ngọt , chim đã véo von ,hoa lá đã thi nhau mở mắt ! ^^
Hít ! Hà !
Cô nắm mắt , hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra đều đều !
Wow ! Thật thoải mái !
Với cô dù có đi mọi nơi trên trái đất này , mọi cảnh đẹp hùng vĩ cũng không mang lại cho cô cảm giác này.
Với cô không nơi nào đẹp bằng nơi mình đang đứng - Ban công lộng gió trước phòng cô.
-Chào tiểu thư !
-Tiểu thư !
-Tiểu thư đã dậy !
Những người làm vườn đã thấy cô bé. Họ chẳng lạ gì Quỳnh Anh , ở ngôi nhà này cô là người thân thiện nhất với nhũng người làm như họ.
Kìa !Cô bé đang vẫy cánh tay nhỏ xíu với họ , miệng cười tươi.
-Bác Hoa , chú huy ,Anh Phúc chúc mọi người một ngày tốt lành !
Hàng chục cánh tay đưa ra vậy lãi , mọi người làm nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô bé như được tiếp thêm một chút sức mạnh ,một chút vui đời để bắt đầu một ngày khổ sai cực nhọc.
Cô bé vui lắm ,đã lâu lắm rồi cô mới lại được trở về nhà như thế này.
Được hít hà cái không khí trong lành như thế này.
Được tự do , được thấy những nụ cười của mọi người như thế này.
Đang miên man với hương hoa , gió thổi......thì :
Xoảng !!!!!!
Keng !!!
Bốp !
Bốp !
Sau tiếng động lạ đập vào tai cô bé là những câu chửi thề gay gắt của anh cô.
-Mẹ *** này ! Tao đã cấm mày lên đây cơ mà !
Cô bé vội chạy xuống ,trước giờ anh cô có bao giờ đánh chửi người làm như thế này đâu. Nhất là khi có cô ở nhà !
Hiện trong mắt cô là cảnh : Khánh -anh 2 cô đang đạp liên tục vào đầu của một người làm đang ngã lăn ra.
Không kìm nén khỏi sự tức giận cô chạy đến xô Khánh ra chỗ khác
-Anh làm cái trò gì vậy?
Cô bé đỡ kẻ người làm dậy trong con mắt ngỡ ngàng của Khánh.
Máu từ mồm từ mũi của kẻ người làm chảy ướt cả tay áo cô. Quỳnh Anh hoảng hốt gọi vú Năm lấy bông gạc cầm máu.
Đau quá ! Sao ngày nào nó cũng hành hạ tôi thế này ! vũ ôm đầu hứng chịu những trận đòn của Khánh.
Tưởng chừng không thể chịu nổi nữa , nỗi HẬn cùng cơn tức giận chực tuôn ra thì một giọng con gái chen ngang vào.
Đến tận bây giờ khi ở trong phòng của cô ấy ,Vũ vẫn không thể tin người vừa cứu mình lại là Quỳnh Anh - Tiểu thư của dòng họ Đặng và hơn hết cô ta lại chính là cô bé tối qua cậu gặp.
Ôi ! Thế mà tối qua Vũ dám bảo cô ấy bê đĩa gà quay ra đấy? Ông chủ mà biết chắc cậu bị đánh chết thôi.
-Anh có bị sao nữa không?
Bàn tay trắng muốt của cô ấy cứ thoăn thoắt trên mặt Vũ.
-Tôi...tôi...
-Xin lỗi anh nhé ! Chả hiểu sao anh tôi lại như vậy?
Cô bé chắp tay , nháy mắt tinh nghịch với Vũ.
Cậu mỉm cười , mặc dù cái mặt cậu lúc này chả thể cười nổi.
-Anh vào đây lâu chưa?
Cô bé đưa cho cậu một viên kẹo , nhìn cái miệng chúm chím của cô ta thật đáng yêu.
-Ơ...à...tôi vào đây được 4 tháng rồi !
-Thảo nào ! Tôi thấy anh lạ lắm !
Cô bé đăm chiêu suy nghĩ làm vũ không nhịn nổi cười. Nhìn cái mặt cô ta thật dễ thương.
Thấy Vũ cười , quỳnh Anh cũng tự nhiên thấy vui và cô cũng cười ^^
Trông ngôi nhà này không ai cả ngoài Vũ ra là người có cùng độ tuổi và đùa nghịch với Quỳnh Anh. Cô và cậu sớm có một tình yêu, mặc kệ cái quan hệ Chủ -Tớ.
Gió thổi vi vu trên những tán cây , những ánh nắng còn sót lại của chiều tà đang cố len lỏi qua từng kẽ.
Ở một góc nào đó của Hà Nội ! Có 2 người đang ngồi nhìn" ông mặt trời về với bà mặt trời ".
Hoàng hôn buông nhẹ ! Mặt trời đỏ rực đang chìm từ từ khuất sau những tán cây.