Cho đến một ngày , cô gặp Hiếu. Hiếu biết mình chỉ là người thay thế, là kẻ qua đường để cho người khác thích thì gặp, chán thì bỏ. Thế mà cậu vẫn yêu. Dù biết mình thật khờ khạo, nhưng Hiếu không thể dứt ra được tình yêu mù quáng ấy... Tất nhiên, khờ trong tình yêu chứ người ta không khờ trong hiện thực. Vì hiện thực, Hiếu là cậu sinh viên có giá trong trường ĐH mà Thảo đang theo học...
- Em yêu ai chưa ?
- Rồi.
- Nhiều không?
- Hơn anh trăm lần!
- Thế à?
- Nghe thấy thế có buồn không?
- Không!!!
- Lý do?
- Rồi anh sẽ làm cho em yêu anh nhiều hơn thế!
- Mơ à? Yên vị với những gì mình có đi! Nhưng xin nói một điều là mãi mãi, tôi chỉ sống và yêu một hình bóng ảo. Anh đừng có quá lấn sâu vào tôi... vì thật sự tôi ko đủ tình yêu dành cho anh nữa đâu ..
3 năm sau
...
Mail thứ 210:
"Anh àh, hôm nay em thấy sao băng. Nó sáng quá, xuyên ngang qua mắt em, cũng như anh xuyên thẳng qua cuộc đời em lúc trước.
Tự nhiên hôm nay em nhớ anh kinh khủng, nhớ anh lắm, nhớ phát khóc... Và em gọi tên anh trong những giấc mơ trưa không tỉnh giấc... Người ta bảo mơ trưa là mơ hồ, là những ước mơ được vùi kín... không lối mòn dẫn dắt à sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. Em thấy anh đứng dưới cái cây đó, anh gọi em, em chạy lại. Và anh chết dưới chân em. Em khóc thét lên giữa trời mưa ấy... co quắp ôm lấy thân thể lạnh toát của anh. Em điên rồ! Và em tỉnh giấc, em cười như mê sảng. Vì em biết nó ko bao giờ thành sự thật phải không? Tự nhiên em lạnh quá. Tự nhiên thấy nhớ bờ môi ấm lạ... Tự nhiên thấy nhớ lần đầu tiên anh hôn em. Hôm ấy trời cũng mưa to, em lấy tay che cho anh. Anh nhìn em rồi... em hỏi sao lại làm thế? Anh bảo đừng nghĩ gì cả, hôn cho ấm thôi! Cái gì làm cho em cũng có lí do, nhưng không có một cái nào là vì yêu em sao anh?"
Mail cuối:
"Anh à, em chết rồi! Đây sẽ là mail cuối cùng em gửi cho anh. 2 năm rồi, em đã chờ , và em đã kiệt sức. Lạnh wá, lạnh hơn ngày hôm đó, lạnh hơn những đêm co ro trong chăn khi ngoài rơi sương phủ dày đặc, lạnh hơn những lần hôn nhau trong mưa.
Em gặp anh mùa lạnh, quen anh mùa lạnh, hôn anh mùa lạnh. Ngày xa anh trời cũng lạnh...
Em đã chờ anh 2 mùa lạnh. Đến hôm em chết trời cũng lạnh lắm, anh biết không?
Hình như em đã thấy anh ở gốc cây đó. Và em sợ những giấc mơ. Em muốn giữ anh nhưng... Em đã đến muộn. Em không nắm được tay anh. Xa quá! Hơi thở mệt nhoài bên những dòng máu lan vào nước mưa, máu đã chảy qua môi em. Cảm giác ấy như cái lần anh hôn em vậy.
Từ nay, ko còn ai nhắc anh ngủ. Từ nay không còn ai bắt anh ăn nhiều, ngủ nhiều, không còn ai kể chuyện cho anh. Hãy tự lập nhé vì ko còn em nữa. Em chết rồi, chết vì anh... không hối tiếc!
Anh à, đã bao giờ quên em chưa? Đã bao giờ... yêu em chưa ???"
Một ngày sau, lần đầu tiên trong inbox có một bức mail reply, và bất ngờ hơn khi chính là của Keni ấy:
"Em bị điên à? Đùa kiểu gì thế? Ai bảo anh không bao giờ đọc mail của em?
Em có biết là hằng ngày anh vẫn chờ mail của em không? Anh ko trả lời vì anh muốn em tự hiểu vẫn còn có người đang theo dõi cuộc sống của em. Em bắt anh phải lộ diện bằng cách này à? Sao em ác thế? Anh không quên em đâu nhóc, còn câu em hỏi anh, anh về, anh sẽ trả lời.
Mail trả lời:
"Xin lỗi vì đã nói dối anh. Tôi là Hiếu, là bạn trai của Thảo, Thảo... cô ấy chết thật rồi!
Những bức mail 1 tháng nay, là do tôi viết, đó là ước nguyện cuối cùng của cô ấy. Hôm ây, ngồi trong quán cafe, trời cũng mưa tầm tã bỗng nhiên cô ấy chạy vụt ra ngoài... và chiếc xe ấy... nó... nó đã ko kịp...
Khi vào bệnh viện, cô ấy nói đã thấy một người giống anh đứng bên đó nên cô ấy chỉ biết chạy theo. Cô ấy chạy nhanh quá tôi đã không kịp ngăn cô ấy lại. Máu chảy nhiều lắm! Nhìn cô ấy chết rất thanh thản...
Cô ấy muốn chờ anh đến khi anh về, nhưng vết thương ấy, nó... ko còn đủ để giúp cô ấy chờ anh về đc... Dù cô ấy đã nhận lời làm người yêu tôi 1 năm nay, nhưng tôi biết trái tim cô ấy vẫn thuộc về một nơi nào đó... rất xa."